Con Út rùng mình nổi óc, nó như một chiếc lá bấp bênh trên dòng sông, không biết phải dựa vào đâu, chỉ đành phó mặc cho định mệnh. Và thế thì làm sao mình… làm sao mình…
– Làm sao mình đụ phải không? – Em hỏi ngay.
Tú ím lặng lần nữa. Điền gõ cửa mấy cái rồi bảo:
– Bố vào nhé?
– Vâng…
Điền vội đẩy cửa bước vào trong. Em với chị Vân ôm nhau ngừng nắc, lăn xuống đất, nằm ép vào trong kẹt,Dáng Nuột sợ ngoài kia bà già nhìn qua vách phênh sẽ thấy.
Bà già lại gọi.
– Vân à.